ruangoc_94 level 11
Tổng số bài gửi : 41 Gia nhập ngày : 03/04/2010
Tuổi : 29
Đến từ : tp hồ chí minh
| Tiêu đề: Nhật kí k có anh Fri Jul 23, 2010 5:50 pm | |
| Khi viết ra những dòng này mình đã bình tĩnh hơn nhưng sao cảm thấy trống vắng đến vậy?...
Mọi chuyện bắt đầu từ hôm mình mất điện thoại di động, nó sẽ trở thành một điều không quá to tát nếu như cả tuần nay không có lời hỏi thăm bằng lời cũng như bằng tin nhắn hay kể cả qua Y!M của anh. Mình cũng không biết là tình yêu của mình có còn hay đã mất theo cái di động đó rồi, bây giờ mới thấy bài hát Điện thoại yêu sim" của Minh Hằng đúng thật đấy: "Từ khi đánh mất điện thoại sim sẽ chẳng được gì. Mình đã khóc rất nhiều một phần vì bị mất điện thoại, nơi đã lưu đến gần 500 tin nhắn yêu thương của mình và anh. Buồn hơn cả là thái độ của anh lúc đó, mình chỉ muốn về nhà thật nhanh để gọi điện cho anh. Liệu có ai nghe người yêu khóc mà cúp máy giữa chừng, không một thông báo và để cho mình cứ thao thao bất tuyệt như một con thiêu thân. Quả thật mình thấy bất ngờ với thái độ của anh. Nhưng còn tồi tệ hơn khi sau đó anh đã tắt nguồn để mình bối rối, vô vọng trong những cuộc gọi nghe có câu "please try again later". Anh bận gì lúc đó vậy? Trong những lúc mình cần anh nhất nhưng một lời động viên từ anh dành cho mình cũng là điều quá khó khăn. Lúc đó mình như một người bị lạc đường, bơ vơ, hoảng sợ với tất cả những trò lừa lọc từ cuộc đời, điều mà từ bé đến lớn mình không phải trải qua. Câu trả lời cho chuyện đó là anh bận tiếp bạn và ở chỗ đông người... Thực sự đó là một lý do không thể chấp nhận được khi anh là một người khôn khéo và có đủ lý do xin ra ngoài một cách lịch sự nhất. Chưa hết, đã gần một tuần nay anh không hề liên lạc với mình, mỗi lần mình gọi là anh bảo bận, cuộc gọi kéo dài chưa đầy một phút và hình như còn hơi thừa đối với anh bằng câu hỏi: Có chuyện gì vậy?. Liệu có ai yêu nhau mà thờ ơ như vậy không chứ? Chuyện mất điện thoại đã đủ rồi nhưng thêm cả thái độ của anh nữa khiến mình mấy hôm nay không có tâm trí làm gì cả. Điều khiến mình buồn hơn cả chính là anh. Chính anh đã khiến mình hạnh phúc và cũng chính anh bỏ mình bơ vơ một tuần nay trong im lặng và những tiếng khóc nấc. Sao mọi việc lại nhanh như thế chứ? Dù vẫn đang cố tin anh nhưng ngày qua ngày khiến lòng tin đó bị giảm sút, không biết mình còn cố được bao lâu nữa. Tầm này tuần sau là sinh nhật của anh rồi và cũng sắp đến ngày kỉ niệm tình yêu của hai người. Mình sẽ đợi đến hôm đó. Nếu anh vẫn còn chưa liên lạc với mình bằng mọi cách khi đó... Buồn quá!!!!! Nhắm mắt cũng không ngờ là lại có ngày hôm nay. Đã bao lần tự nhủ đừng quá tin vào điều gì nhưng chính anh đã nói "hãy tin đó là sự thật, em buông thì anh mới buông". Thực sự những lúc thế này mới thấy giá trị của tình yêu, nó sẽ đo tình yêu của bạn lớn đến mức nào. Sao chứ: "Anh ơi! Em xin anh, xin anh hãy đừng im lặng như vậy. Em mệt mỏi lắm rồi, em cần một bờ vai... |
| |
|